Cái rắm
Chuyện cổ, không rõ là của anh em nhà Grimm hay của Andersen. Đọc lâu rồi nên không nhớ.
“Chỉ nhớ nội dung câu chuyện là có một anh bạn vô danh tiểu tốt nào đó, bỗng nhiên, trong một ngày đẹp trời lại tương một quả rắm giữa đám đông. Hành động khác người đó làm cho cả đám đông xửng sốt. Còn anh bạn đó thì vô cùng xấu hổ. Đến nỗi đi đến đâu anh ta cũng phải cảnh giác xem mọi người có nói gì về chuyện đó không? Mọi cử chỉ của mọi người xung quanh, anh ta đều phải để ý xem có mang màu sắc chế diễu nào không? Mọi cái nhìn của những người chung quanh anh đều phải cảnh giác: liệu có cái nhìn diễu cợt nào nhằm vào anh ta không? Ngay cả những nụ cười của những người chung quanh, anh ta cũng nghi ngại: liệu đó có phải là nụ cười ẩn ý gì không? Đến một con chó bỗng nhiên xì hơi, cũng làm cho Y hốt hoảng, sợ mọi người lại liên hệ đến hắn.
Sống trong nghi ngại đó làm cho anh ta mệt mỏi quá. Anh ta quyết định đi tìm nới khác để sinh sống. Trải qua thời gian dài sống trên đất khách quê người, Y đã già yếu, chắc là mọi người đã quên chuyện của mình, anh ta quyết định trở về quê hương bản quán để sống nốt quãng đời còn lại.
Do dời xa quê đã lâu, lần trở về mọi chuyện đều lạ đối với Y. Đường xá, con người, cảnh quan, luật lệ đều có vẻ khác quá. Y đành hỏi thăm một cô gái. Sau khi hỏi đường về nhà cũ của Y, tiện thể Y hỏi cô gái bao nhiêu tuổi rồi.
“Cháu không nhớ cháu bao nhiêu tuổi, nhưng mẹ cháu nói cháu được sinh ra đúng vào ngày quý ông Y nào đó đánh cái rắm lịch sử.”
Nghe đến đây, Y giật mình. Mọi cái đã đổi thay, nhưng chưa có ai quên cái rắm của hắn cả.
Thất vọng hắn lảo đảo bước ngược. Con đường về quê của hắn lại bất thành.”
Chuyện cổ chỉ có vậy. Vật có thể đỏi, sao có thể rời, nhưng tiếng xấu thì nó còn mãi. Chuyện vui, chép lại, chắc không được như nguyên bản. Xin đừng có liên hệ gì đến cú xì hơi giữa chốn đông người gần đây của quý ngài Phê... ( không hiểu cái tê.... bốc.là cái gì mà hắn phê?)
BLGiang
Chuyện cổ, không rõ là của anh em nhà Grimm hay của Andersen. Đọc lâu rồi nên không nhớ.
“Chỉ nhớ nội dung câu chuyện là có một anh bạn vô danh tiểu tốt nào đó, bỗng nhiên, trong một ngày đẹp trời lại tương một quả rắm giữa đám đông. Hành động khác người đó làm cho cả đám đông xửng sốt. Còn anh bạn đó thì vô cùng xấu hổ. Đến nỗi đi đến đâu anh ta cũng phải cảnh giác xem mọi người có nói gì về chuyện đó không? Mọi cử chỉ của mọi người xung quanh, anh ta đều phải để ý xem có mang màu sắc chế diễu nào không? Mọi cái nhìn của những người chung quanh anh đều phải cảnh giác: liệu có cái nhìn diễu cợt nào nhằm vào anh ta không? Ngay cả những nụ cười của những người chung quanh, anh ta cũng nghi ngại: liệu đó có phải là nụ cười ẩn ý gì không? Đến một con chó bỗng nhiên xì hơi, cũng làm cho Y hốt hoảng, sợ mọi người lại liên hệ đến hắn.
Sống trong nghi ngại đó làm cho anh ta mệt mỏi quá. Anh ta quyết định đi tìm nới khác để sinh sống. Trải qua thời gian dài sống trên đất khách quê người, Y đã già yếu, chắc là mọi người đã quên chuyện của mình, anh ta quyết định trở về quê hương bản quán để sống nốt quãng đời còn lại.
Do dời xa quê đã lâu, lần trở về mọi chuyện đều lạ đối với Y. Đường xá, con người, cảnh quan, luật lệ đều có vẻ khác quá. Y đành hỏi thăm một cô gái. Sau khi hỏi đường về nhà cũ của Y, tiện thể Y hỏi cô gái bao nhiêu tuổi rồi.
“Cháu không nhớ cháu bao nhiêu tuổi, nhưng mẹ cháu nói cháu được sinh ra đúng vào ngày quý ông Y nào đó đánh cái rắm lịch sử.”
Nghe đến đây, Y giật mình. Mọi cái đã đổi thay, nhưng chưa có ai quên cái rắm của hắn cả.
Thất vọng hắn lảo đảo bước ngược. Con đường về quê của hắn lại bất thành.”
Chuyện cổ chỉ có vậy. Vật có thể đỏi, sao có thể rời, nhưng tiếng xấu thì nó còn mãi. Chuyện vui, chép lại, chắc không được như nguyên bản. Xin đừng có liên hệ gì đến cú xì hơi giữa chốn đông người gần đây của quý ngài Phê... ( không hiểu cái tê.... bốc.là cái gì mà hắn phê?)
BLGiang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét