Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

CÁI RÌU

Chuyện cổ tích kể rằng: Có một chàng ngốc, sống ở một bản làng xa xôi nọ. Nhà chàng nghèo lắm, quanh năm đầu tắt mặt tối mà chẳng đủ ăn. Chàng thì ăn khỏe và vô tư, việc kiếm sống nuôi cả nhà do vợ chàng một tay lo liệu.
Một hôm, vợ chàng bảo: anh đi vào rừng chặt cho em ít củi, mùa đông đang đến gần, nhà thì củi cũng đã hết. Sức dài vai rộng, quanh năm ăn bám vợ, nay được vợ sai việc, chàng mừng lắm, hăm hở nhận làm ngay. Biết là chàng hay quên, trước khi vào rừng vợ dặn rất kĩ rằng phải để mo cơm ở đâu trước khi hái củi, rồi cách hái củi thế nào, bó củi lại ra sao, khi nào thì được ăn cơm…. Chàng ừ ào cho xong chuyện rồi hớn hở đi vào rừng. Từ nhà chàng vào rừng đường đất chẳng xa, nhưng mải ngắm hoa thơm, cỏ lạ nên chàng đi đến non trưa mới tới cửa rừng. Lúc này chàng đã thấy đói, bèn giở mo cơm ra ăn. Đầu vào đã no đủ, thì cũng là lúc đầu ra cần giả quyết. Thế là chàng tìm một thân cây đổ, cắm rìu[*] vào cây, rồi trèo lên thân cây làm cái việc xung sướng đó. Vừa làm chàng vừa vơ vẩn ngắm trời ngắm đất. Cuộc đời quả là đẹp sao. Sứ sở này quả thật là sứ sở thiên đường. “ Mây nhởn nhơ  bay, hôm nay trời đẹp quá, mây của ta, trời thẳm của ta…” Một mình trong rừng vắng, chàng khác nào chúa sơn lâm, oai phong lẫm lẫm.
Vì chàng ngẩng đầu ngắm trời mây, nên cái nón chàng đeo tụt xuống phần mông của chàng, và từ vị trí đó, nó hứng đủ cái bã văn chương đang lai láng của chàng. Nhìn trời, nhìn đất, nhìn xa mãi rồi, chàng nhìn lại gần. Trời ơi, cái gì thế này. Một cục sắt sáng loáng, được tra trên một khúc gỗ rắn chắc. Ta phải gọi tên nó là cái gì đây. Nghĩ một hồi, chàng đặt tên cho nó là cái Rrrrr…rìu. Tuyệt quá, tại sao mọi người cứ gọi mình là thằng ngốc nhỉ. Mình giỏi thế cơ mà. Quá vui sướng về phát minh ra cái rìu, chàng ngốc quên mất mình vốn dĩ là chàng ngốc. Chàng nhảy cẫng lên, thật là sung xướng. Mà cái sự sướng này không thể tự sướng một mình được. Vốn là kẻ hay khoe khoang, ngốc ta dự định sẽ đem cái sự phát minh kì lạ ra cái rìu này đi rao giảng cho thiên hạ biết. Chàng mơ một ngày chàng sẽ đưa câu chuyện tìm được cái rìu này đi dạy cho khắp các bản làng, từ miền xuôi cho đến miền ngược, sang cả cái đất của bọn đen đen cho nó biết nữa. Chàng vừa nhảy lên xung sướng, vừa lên kế hoạch đi loan tin cho mọi người biết về sự phát hiện ra cái rìu của mình. Khổ thân cho chàng, cái nón chứa đầy bã của chàng khi chàng nhẩy cẫng lên, nó lại trở về vị trí cũ, và toàn bộ số bã của chàng lại trả đủ lên đầu chàng.
Bõng dưng hứng trọn cả một nón bã, chàng ngốc chợt tỉnh, tức quá chàng chửi: tiên sư đứa này ị lên đầu ông thế này, ông về ông mách vợ ông cho mà xem!
Vậy là chàng ngốc, nhặt được cái rìu của chính mình để đó, lại tưởng mình phát minh ra cái rìu và cả một nón bã là phần thưởng cho phát minh vĩ đại của chàng. Chuyện xưa chỉ có vậy.



Chuyện này tôi đã đọc trong kho tàng chuyện cổ tích Việt nam, cũng lâu rồi, dễ đến 50 năm rồi. Vì không nhớ được nguyên văn, không tìm được nguồn trích dẫn, nên đành chép lại, xin được để ở mục vui một tý.


[*]  Cái rìu là công cụ lao động của người miền núi để đi hái củi. Nó là cách thức kiếm sống chính của các tiều phu là người mà nguồn thu nhập chính là từ củi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét