Viên đạn lý tưởng
Hồi đó, hắn học lớp 7,
năm cuối của cấp II, hệ phổ thông 10 năm.
Đúng thời điểm chiến tranh phải hoại. Những
gia đình cán bộ, công chức, nói chung là người nhà nước, thường được cơ quan
tìm được nơi sơ tán, và con em của họ được đi cùng. Mình thuộc loại dân đen.
Quê quán thì có, nhưng đi sơ tán cả lấy gì mà ăn? Dó không đi sơ tán được, nên các phụ huynh
xin cho hắn dạt vòm về vùng vẹn học. Hắn trở thành học sinh trường Hoàng văn
Thụ, nơi gần nhà nhất, mà còn được phép mở trường, vì lẽ đó.
Những
người sống ở những năm 60 của thế kỷ trước chắc không lạ gì phim "Nổi
gió" trong đó có nhân vật trung úy Phương (diễn viên Thế Anh), với viên
đạn Lý tưởng.
Thời đó hắn cũng có
một viên đạn Lý tưởng.
Chẳng hiểu sao thời đó
tìm những viên đạn sót lại sau chiến tranh lại dễ thế (chiến tranh thời Pháp
thuộc, lúc đó đã lùi xa hơn chục năm).
Còn nhớ có những viên
đạn súng trường từ thời Pháp để lại. Có viên gọi là viên đum đum là loại đạn
khi bắn ra gặp chướng ngại vật sẽ tiếp tục nổ lần nữa.
Hẳn đã dùng một lọ mực
Cửu long, đã dùng hêt mực, đổ dầu hỏa để làm chất gia nhiệt và trên miệng lọ đó
hắn làm một vòng dây thép làm giá đỡ cho viên đạn đum đum.
Trong giờ học, khi cả
lớp đang say xưa nghe giảng, hắn lẳng lẳng cúi xuống gầm bàn, châm lửa. Cả lớp
đang ngồi học bỗng nhiên nghe một tiếng đoàng... rồi đoàng, viên đạn được kích
hoạt bằng dầu hỏa thay vì Kim hỏa trong khẩu súng trường, nhưng hiệu quả đum
đum thì rõ viên đạn được phát nổ lần 2, khi xuyên vào tường sau của lớp.
Tất nhiên chả ai ủng
hộ cái trò nghịch ngợm đó cả và hắn bị đuổi học. Không biết năm học đó hắn bị
đuổi học bao nhiêu lần, với đủ các trò nghịch ngợm, phá phách. Và bà cụ nhà hắn
đã bao lần đển Ban giám hiệu của trường xin cô chủ nhiệm cho hắn học tiếp.
Tuy nghịch ngợm nhưng
hắn học được, mà thời chiến, đuổi học hắn, biết đuổi đi đâu?, nên cô chủ nhiệm
cũng dễ cho qua.
Đó là chuyện viên đum
đum.
Viên đạn lý tưởng là
một viên đạn súng lục. Hắn rất thích vì nó nhỏ nhắn, xinh xinh và hắn luôn giữ
ở bên mình, tức là luôn để trong túi quần.
Năm đó hắn được cử đi thi học sinh giỏi miền Bắc
môn toán lớp 7. Hắn vẫn để viên đạn trong túi khi đi ngủ. Và chẳng may sáng hôm
sau hắn thức dậy vội vàng đạp xe cho kịp sang Lệ chỉ, Keo Gia Lâm để nhập
với các bạn ở lớp chuyên toán của huyện Gia Lâm thì viên đạn Lý tưởng đã rơi
lại trên giường.
Nguy hiểm nữa là viên
đạn đó chẳng hiểu một cách nào lại rơi vào trong đống than. Thời đó nhà hắn còn
dùng than đá để vừa sản xuất vừa thổi nấu.
Viên đạn gặp lửa đã
phát nổ và người ngồi cạnh bếp lúc đó là câụ em hắn, cậu áp út.
Rất may là viên đạn lý
tưởng đó không găm vào cậu em hắn.
Và hắn đã thoát được
một tai nạn mà hắn chỉ được biết sau đó chừng nửa tháng..
Ôi viên đạn lý thường.
Xem ra cái gì gọi là lý tưởng cũng chẳng ra đếch gì!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét